Chương 26

Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

17.382 chữ

20-02-2023

Chiết Tịch Lam quay người mà đi, càng đi càng nhanh.

Trí nhớ của nàng rất tốt, đường từng đi qua một lần thì sẽ không đi nhầm, liền dựa theo đường lúc đi đến để quay lại.

Ánh sáng ngày đông ấm áp vừa vặn, trên hành lang, gần bức tường bên kia có vô số cửa sổ được khảm, một bên khác treo rèm làm từ những nan trúc.

Rèm trúc không ngăn được gió, không cản được phong hàn, nhưng có thể để cho ánh sáng li ti xuyên qua, chiếu trên cửa sổ.

Khi Chiết Tịch Lam mặt không cảm xúc bước cực nhanh đi ngang qua từ hành lang thẳng tắp này, bị ánh sáng lộn xộn chọc vào mắt.

Nàng kìm lòng không được giơ tay lên ngăn cản ánh sáng, tay liền đụng phải mặt.

Mặt...!nàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn một khắc, sờ sờ trên mặt.

Vệt nước mắt vừa nãy khóc đã khô, trong mắt cũng đã không có nước mắt nữa.

Nàng lại chần chờ dùng cái tay còn lại sờ lên ngực, giờ phút này, trong lòng nàng mặc dù có bi thương, nhưng đã hoàn toàn không còn sự tuyệt vọng và đau khổ vừa nãy nữa.

Nàng chậm rãi bỏ hai tay xuống, chỉ do dự trong nháy mắt, lại tiếp tục bước đi.

Nàng nghĩ, nàng vẫn nói dối tướng quân.

Nàng chẳng những là một kẻ dối trá, mà còn là một kẻ ngay cả dối trá cũng không giả vờ được bao lâu.

Nhìn xem, vừa nãy còn khóc đến thật lòng thật dạ, nhưng chỉ mới đi ra được mấy bước, cũng đã tha thứ cho sự bạc tình bạc nghĩa của mình, làm cho việc khóc lóc lúc nãy của nàng giống như trò cười.

Nhưng nàng không định chỉ trích chính mình.

Người ta luôn rất dễ dàng bỏ qua cho chính mình mà quá khắt khe với người khác, lúc đầu nàng phát hiện mình cũng là người như vậy còn từng xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bỏ qua.

Sau khi bỏ qua, nhận ra bản thân chính là người như vậy, lại sống vui vẻ.

Lúc đến kinh đô nàng từng đi bái tế a tỷ, lúc đó nàng đã cam đoan với a tỷ là nàng sẽ sống thật tốt, vậy thì nàng không thể nuốt lời, nàng phải sống thật tốt.

Chiết Tịch Lam nhổ ra một ngụm khí đục, tâm trạng ổn định.

Nàng nghĩ, nàng không có gì không đúng cả.

Cuối hành lang, nàng không chút do dự bước xuống bậc thang xuyên qua hoa viên, rồi sau đó đã về đến trong viện chúc thọ.

Nơi đây tiếng cười vui tiếng đùa giỡn không ngừng, sân khấu kịch cách đó không xa ê ê a a, hoàn toàn khác biệt viện tử vắng lặng vừa nãy.

Ban Minh Nhụy lại gần: "Lam Lam, sao mắt muội lại đỏ?"

Chiết Tịch Lam nghiêm túc nói: "Vừa nãy bộ y phục đó bị đổ nước trà lên, muội cảm thấy giặt một cái vẫn có thể mặc, nhưng đang ở phủ Anh quốc công, muội lại không tiện nói lấy về giặt, bây giờ không biết y phục có bị ném mất không."

"Bộ y phục đó là di mẫu làm cho muội, muội biết, trên đó viền chỉ vàng, giá trị ít nhất cũng phải mươi lượng bạc."

Ban Minh Nhụy không thể tưởng tượng nổi: "Cho nên muội đau lòng mà khóc?"

Chiết Tịch Lam: "Vâng, quá đắt."

Ban Minh Nhụy che miệng cười lên, tránh cho mình cười lớn tiếng quá khiến người khác chú ý.

Nàng cười xong mới nắm lấy tay Chiết Tịch Lam nói: "Muội muội ngốc của ta, trước tiên không nói y phục này đáng bao nhiêu bạc, chỉ nói y phục này bây giờ sợ là đã đưa đến xe ngựa của chúng ta rồi."

"Đây là quy củ.

Hễ có yến hội, làm bẩn y phục là chuyện thường xảy ra, nên sẽ có nha hoàn bà tử chuyên đưa y phục bị làm bẩn cho tất cả các phủ vào ngày hôm đó, muội yên tâm, y phục của muội sẽ không mất đâu."

Nàng nhịn không được cười ra tiếng thêm lần nữa: "Lam Lam, ngày thường nhìn muội rất thông minh, làm sao hôm nay lại ngốc như vậy."

Chiết Tịch Lam ăn một miếng bánh ngọt, khẽ cười nói: "Minh Nhụy a tỷ, muội nghèo quá."

Ban Minh Nhụy lại đau lòng nói: "Ôi, tiểu đáng thương của ta, sau khi về nhất định phải cho muội mấy món trang sức tốt."

Hai người cười cười nói nói, Ban Minh Nhụy không có phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.

Nàng ấy rất nhanh lại bị người ta gọi đi.

Người tới rõ ràng là có chuyện muốn nói riêng với nàng, Ban Minh Nhụy do dự không quyết, Chiết Tịch Lam liền cười nói: "A tỷ đi đi, muội là người lớn như vậy, ngồi ở chỗ này không lạc được.

Tỷ yên tâm, muội không đi lung tung đâu."

Ban Minh Nhụy: "Vậy muội chờ ta một chút nhé, ta quay lại ngay.

Sau khi nàng ấy đi, Chiết Tịch Lam lại ngồi một mình ăn đồ ăn trên bàn tiệc.

Đại khái là một mình giữa tiếng vui đùa ầm ĩ nên càng dễ suy nghĩ, ở một khắc này, nàng lại nghĩ tới Tùy Du Chuẩn.

Nàng nghĩ, tính tình Tùy Du Chuẩn như vậy, lúc trước sẽ thích nàng, cảm thấy có hứng thú với nàng, hẳn là ngoại trừ nguyên nhân biết được chuyện của nàng và Yến tướng quân, vẫn còn có nguyên nhân khác.

Nguyên nhân lớn nhất này có khả năng chính là cảm thấy nàng và hắn là cùng một loại người, cho nên, hắn bắt đầu cảm thấy có hứng thú với nàng.

Cũng không phải nàng suy đoán lung tung, mồng một tháng chạp gặp Tùy Du Chuẩn, mỗi lời nói hành động của hắn đều lộ ra việc hắn cảm thấy người như nàng, nên giống hắn.

Làm sao có thể giống nhau đây?

Hắn trông có vẻ thanh quý, tự kiềm chế, đối xử mọi người có lễ, nhưng thực chất bên trong lại là kẻ thích đi trên lưỡi dao, ngắn ngủi trong một ngày chạm mặt, hắn đã biểu lộ ra tính nết xem mạng người như cỏ rác của mình, cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng nàng tự thấy mặc dù mình hơi bạc tình bạc nghĩa, cũng là chuyện thường tình.

Trừ cái đó ra, nàng cố gắng sống, thích sự an toàn nhất, sẽ không để cho bản thân đi trên mũi dao, cũng coi trọng tính mạng của người khác, thương xót người khác không dễ dàng.

Nàng là người bình thường.

Nàng chậm rãi cầm một cái bánh ngọt lên bỏ vào miệng nhai.

Sau đó cắn tiếp một cái, đột nhiên nhớ tới một việc.

Nàng không sợ xác chết, không sợ giết người, tay đã từng tay dính máu tươi, từng không thèm để ý đến người ăn mày đang hấp hối trên đường phố.

Dần dần Chiết Tịch Lam đã hiểu một chút rồi.

Có khả năng thỉnh thoảng nàng không giống với những cô nương khác, đã khiến cho hắn hiểu lầm.

Nàng nhíu mày, cảm thấy nếu thật sự hắn vì nguyên nhân như vậy mà đến làm phiền nàng, thì rõ là có vấn đề.

Mặc dù đời này của nàng tạm thời không được tính là dài, nhưng nàng ở cái nơi như Vân Châu, lại từng trải qua chuyện mà rất nhiều người chưa từng trải qua.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng nói mình cực kỳ xúi quẩy.

Lúc nàng sinh ra, Vân Châu đã bắt đầu dồn dập bùng lên ôn dịch và chiến loạn.

Người nghèo khó đang sống thì đói chết, người chết trận lại máu tươi chảy đầm đìa.

Có một năm sau chiến loạn, cha nàng dẫn một đám người già có con cái chết trận lại không có nhà để về đưa về nhà trải chăn đệm xuống đất nghỉ ngơi.

A nương hận đến nghiến răng nhưng cũng không đuổi người đi, đến phòng bếp vừa nấu ăn vừa mắng, nấu cho bọn họ tô mì nóng hổi.

Nhưng ngày hôm sau, ba người trong số những người già được đưa về đã chết.

Người già còn sống ngược lại là cười khiêng thi thể đi: "Dù sao cũng không sống được, trước khi chết có thể ăn một bát mì nóng như vậy, đã không còn tiếc nuối nữa rồi."

A nương lẳng lặng đứng ở cổng, sau đó quay người mà đi, không nói gì cả.

Chiết Tịch Lam cũng đứng ở trong phòng, nhìn những người già cùng với cha đưa thi thể đi.

Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể kể từ khi nàng nhớ được chuyện, chính là khi đó.

Về sau thấy nhiều hơn, cũng không có cảm giác gì nữa rồi.

Tiểu cô nương khác sợ hãi, nàng không sợ.

Tiểu cô nương khác sợ máu tươi, sợ giết người, nàng cũng không sợ.

Nhất là khi a tỷ không còn nữa*, nàng liền cảm thấy có một thân võ nghệ, có thể giết người, có thể làm cho người khác đổ máu mà không phải chính mình đổ máu, là chuyện làm cho người ta cảm thấy an tâm nhất thiên hạ.

Cho nên, nàng có thể mặt không cảm xúc đi đặt cái đầu đã bị chặt xuống của tôn tử ba tuổi nhà Phủ Châu lại chỗ cổ, cũng có thể chấp nhận trên tay mình đỏ tươi.

Nàng cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng cũng có thể trong mắt hắn lại không bình thường.

Hắn cảm thấy, nàng như vậy thì đã giống như hắn rồi?

Chiết Tịch Lam vô cùng kinh ngạc.

Hắn vậy mà lại mù mắt như thế.

Nàng thật không có mắng sai, thực sự là ngựa không biết mặt dài.

Nàng thở dài một hơi, lại cầm đũa lên bắt đầu ăn thịt.

Bàn tiệc của phủ Anh quốc công ăn rất ngon, vì sợ món ăn lạnh, còn dùng bếp lò nhỏ, đặt một nồi cá phía trên, thỉnh thoảng lại có tiểu thị nữ đến thêm lửa than.

Lửa than cũng tốt, không giống than nhà nàng dùng lúc trước đốt một cái thì sẽ làm người sặc khói, mà không hề có một chút khói, lại còn có một mùi thơm dịu.

Nàng bắt đầu chăm chú ăn, ăn ít một miếng, chính là không tôn trọng than và cá này.

Nhưng vừa ăn mấy miếng, lại cảm thấy tiếng cười vui của đám người xung quanh đứt quãng giảm dần, còn có người đang nhìn nàng.

Đũa của Chiết Tịch Lam không ngừng, tay không dừng, vẫn chậm rãi ăn cá.

Bất luận là ai nhìn nàng, nàng cũng không ý định nhìn sang.

Nàng nhìn sang, tất nhiên sẽ nhìn nhau, nhìn nhau thì lại phải chào hỏi.

Nhưng chỉ cần nàng không nhìn sang, thì có thể giả vờ như không biết.

Người tốt hơn là đừng gây phiền phức cho chính mình.

Nhưng mà đã là người xui xẻo, uống nước cũng sẽ mắc răng.

Nàng không muốn gây phiền toái, phiền toái cũng có thể tìm tới nàng.

Vào lúc Trưởng công chúa Khang Định kêu tiểu cô nương ăn cá kia đến đây, thì nàng đã biết, không may rồi.

Nàng lại không thể giả vờ không nghe thấy, chỉ có thể đứng lên, làm ra dáng vẻ bối rối: "Trưởng công chúa điện hạ, người tìm thần nữ ạ?"

Trưởng công chúa Khang Định gật đầu cười: "Ngươi tới đây."

Chiết Tịch Lam vội vàng tiến lên, đến gần Trưởng công chúa một chút.

Trưởng công chúa Khang Định lại nói: "Ngươi đi theo ta."

Chiết Tịch Lam thật sự đã bắt đầu sợ hãi rồi.

Trưởng công chúa Khang Định muốn dẫn nàng đi đâu? Làm cái gì? Từ trước đến nay nàng chưa từng gặp Trưởng công chúa, chẳng lẽ lại là chuyện của Phó Sư Sư?

Nàng không dám hỏi, chỉ có thể đi theo.

Đi theo sau lưng Trưởng công chúa, nàng cũng có thể cảm nhận được mọi người lại đang nhìn nàng, từng người từng người, ánh mắt rất không có ý tốt.

Nàng cúi đầu quy quy củ củ đi theo, nhíu mày, cảm thấy chuyện hôm nay vẫn luôn phát triển theo hướng mà nàng không tránh thoát được.

Nhưng cũng may hình như là nàng đoán trúng rồi, bởi vì lúc trưởng công chúa đi ngang qua sân khấu kịch, cũng gọi Phó Sư sư đang thành thành thật thật theo Phó mẫu xem kịch.

Trưởng công chúa Khang Định xoay người nói với Lão phu nhân: "Nha đầu Phó Tam quá phiền, ngu xuẩn, con không muốn gặp nàng ta nhiều, nhưng hôm trước tiến cung, thấy Phó Phi đang khóc, vì sao thì chính là vì việc ngựa của nha đầu Phó Tam bị chấn kinh."

Tiếng nói chuyện của bà không lớn không nhỏ, mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Chỉ nghe bà nói: "Lão nhân gia người cũng biết, con nợ Phó Phi một ân tình, cần phải trả lại cho nàng, nghĩ tới nghĩ lui, đây cũng là cơ hội tốt."

"Khoảng chừng người đi làm hại nha đầu Phó Tam, có lẽ cũng là nha đầu nhà nào đó làm, con lại điều tra thêm, nếu có thể điều tra ra, vậy coi như đã trả lại ân tình rồi."

Bà cười chỉ đến Chiết Tịch Lam: "Lúc ấy nha đầu kia cũng ở đó, ngựa cũng do nàng hàng phục, nên con nghĩ xem xem có thể hỏi ra chút gì đó hay không."

Lão phu nhân Anh quốc công sau khi nhìn thấy Chiết Tịch Lam thì vẻ mặt liền phức tạp.

Vừa rồi nha hoàn thiếp thân của bà tới nói chuyện Hạc Lâm, nói là cô nương này từ chối hắn.

Quả thật, Lão phu nhân cũng không muốn có một tôn tức xuất thân thấp hèn, nhưng Hạc Lâm không giống với những người khác, chủ kiến của hắn cực ngay ngắn, chuyện hắn muốn, thì nhất định sẽ làm được, huống chi là chung thân đại sự.

Mà Hạc Lâm chết rồi sống lại, gân mạch và xương cốt cả người đều bị tổn hại, nhìn hắn từ một thiếu niên lang tinh thần phấn chấn bừng bừng cưỡi ngựa dữ biến thành một người sức yếu mặc thâm y nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bà có không bằng lòng hơn nữa, cũng nên vì hắn mà buông thành kiến xuống.

Thậm chí bà đã nghĩ xong rồi, trong phủ này ai dám phản đối, thì bà đều sẽ trấn áp xuống, ít ngày nữa lại đến phủ Nam Lăng Hầu cầu hôn.

Nghĩ kỹ vậy rồi, thì lại cảm thấy nàng cũng không tính là xuất thân thấp hèn, phụ thân nàng là thám hoa Cảnh Diệu nguyên niên, bây giờ cũng là Thông phán Thanh Châu, mặc dù xuất thân không cao, nhưng cũng nhìn được.

Ai ngờ vậy mà không thành.

Nàng ta từ chối rồi.

Sau khi Lão phu nhân kinh ngạc, vừa tức giận nàng vô tình vừa thở phào một hơi.

Từ chối cũng tốt, ít nhất là nàng ta tự mình hiểu lấy, nàng xác thực không thích hợp với phủ Anh quốc công, không xứng với thân phận của Hạc Lâm.

Trên mặt bà không lộ ra cảm xúc, cười nói: "Khang Định à, người là thật không coi ta là người ngoài, thọ thần dẫn khách nhỏ của ta đi thẩm vấn, nguyên do từ chỗ nào đến.

Nhìn xem hai cô nương này, đều sợ đến ngốc rồi."

Khang Định khoát khoát tay: "Lão phu nhân, người chờ con quay lại, con đi hỏi tình huống ngày đó một chút trước."

Người xung quanh lộ ra dáng vẻ quả nhiên là thế, Chiết Tịch Lam nhìn thoáng qua những ánh mắt này, cảm thấy có lẽ thường ngày Trưởng công chúa Khang Định đã quen làm việc như vậy rồi.

Lão phu nhân cũng không có một mực ngăn cản, nói: "Vậy thì để ta sai nha hoàn dẫn các người đi hậu viện.

Nhưng người tính tình hấp tấp, lại vội vàng, cũng đừng doạ sợ người ta, bằng không thì, trả ơn lại thành báo thù."

Trưởng công chúa Khang Định nở nụ cười: "Vẫn là người hiểu con."

Bà quay người, cũng không nhiều lời, cứ như vậy trực tiếp rời đi.

Chiết Tịch Lam theo sát, Phó Sư Sư sắp khóc rồi.

Phó mẫu nhéo nàng ta một cái, nhỏ giọng nói: "Đi đi...!Chiết Nhị ở đây, nàng thông minh, con theo nàng nói là được."

Phó Sư Sư liền an lòng một chút.

Cũng phải, Chiết Nhị ở đây.

Nàng ta bước nhanh đuổi theo kịp, đi bên cạnh Chiết Tịch Lam.

Trưởng công chúa Khang Định quay đầu nhìn nàng ta một cái: "Không có tiền đồ."

Rồi sau đó lại quay người đi thẳng về phía trước.

Phó Sư Sư giống như đã bị bà mắng quen rồi, không hề ấm ức oán trách chút nào, vẻ mặt qua loa.

Chiết Tịch Lam yên lặng nhìn xem hết thảy, ngẫm nghĩ trong đầu.

Đầu tiên, Trưởng công chúa Khang Định hôm nay như vậy, bất luận sau này tra ra cái gì, khả năng trên người nàng đều có nước bẩn, đều sẽ là nghĩ nàng nói.

Mà nếu nàng rũ sạch, thì lại đắc tội Trưởng công chúa.

Nàng chỉ có thể đặt hi vọng trên người Trưởng công chúa, để về sau lúc bà tra được người, ít nói đến sự hiện hữu của nàng một chút.

Nàng thở dài một tiếng, nếu biết sẽ bị cuốn vào chuyện như vậy, lúc trước nhất định sẽ không cứu Phó Sư Sư.

Chuyện ở kinh đô thay đổi trong nháy mắt, phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều.

Chẳng mấy chốc, nàng lại quay lại cái hậu viện kia, đi trên hành lang đầy cửa sổ và rèm.

Lần này nàng đã nhìn rõ ràng, mỗi một cánh cửa sổ đều có hoa văn khác nhau.

Hoa hoa cỏ cỏ, chim trời cá nước, cái gì cần có đều có.

Chiết Tịch Lam vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cửa sổ như vậy.

Có điều lần này xuống hành lang, các nàng đi không đi đến viện nàng đi thay y phục, mà đi một con đường khác, đường sá ngoằn ngoèo, rộng rãi sáng sủa, một cái viện nho nhỏ xuất hiện bên cạnh hòn non bộ.

Trưởng công chúa Khang Định cực kỳ tự nhiên mở cửa đi vào, một tiểu nha hoàn đi ra, cười đón bà: "Trưởng công chúa điện hạ, người đã về rồi."

Về rồi...

Chẳng lẽ chỗ này vẫn luôn là chỗ ở của Trưởng công chúa sao?

Giống như biết được câu hỏi của nàng, Phó Sư Sư lại gần nhỏ giọng nói: "Quan hệ của Trưởng công chúa và Lão phu nhân Anh quốc công vô cùng tốt, lúc còn trẻ đã xây tiểu viện này trong phủ Anh quốc công."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu, ý bảo nàng đã biết rồi.

Phó Sư Sư liền vui mừng nhướng nhướng mày: "Chiết Nhị, về sau ngươi muốn biết cái gì, ta nói cho ngươi biết."

Chiết Tịch Lam: "..."

Phó Sư Sư bây giờ trông giống như một con mèo dính người, hoàn toàn khác lúc trước.

Nàng lại cách xa nàng ta mấy bước.

Nàng không thích nuôi mèo.

Lúc này, Trưởng công chúa đã ngồi ở trên ghế, ra hiệu các nàng đều ngồi xuống.

Có tiểu nha hoàn bưng trà đến cho các nàng, còn cho mỗi người một cái lò sưởi tay.

Như thế, giống như là đến dùng trà.

Lúc Chiết Tịch Lam đang lo lắng, Trưởng công chúa lại nói: "Ta muốn tách các ngươi ra hỏi."

Nàng chỉ vào Phó Sư Sư: "Ta hỏi ngươi trước, giao khăn tay nhỏ của ngươi ra."

Phó Sư Sư nghe ba chữ giao khăn tay xong không khỏi có chút phấn khích, cũng không sợ nữa, lớn tiếng nói một tiếng: "Vâng!"

Bàn tay đang bưng chén trà của Trưởng công chúa Khang Định run lên, khóe miệng giật một cái: "Nha đầu Phó Tam, ngươi rõ là đồ ngốc."

Phó Sư Sư cũng không có mất hứng, nói với Chiết Tịch Lam: "Ngươi đi ra ngoài trước nhé, đợi tí nữa đổi cho ngươi đến."

Chiết Tịch Lam: "...."

Cho nên nói, kỳ thật nàng thích làm kẻ địch của Phó Sư Sư hơn.

Làm bằng hữu với loại người này ngược lại là khiến cho người ta phải nơm nớp lo sợ.

Nàng hành lễ cáo lui, lại đi ra ngoài với nha hoàn của Trưởng công chúa.

Tiểu nha hoàn cười nói: "Cô nương, người đến phòng hoa ở hậu viện nghỉ ngơi một lát, bên trong có địa long, còn có hoa."

Chiết Tịch Lam gật nhẹ đầu.

Nàng thích hoa.

Nhưng Vân Châu không có hoa gì.

Khắp nơi là cát, có thể sinh trưởng là hoa có gai và bụi gai, khi hái sẽ làm người ta bị thương.

Hoa ở kinh đô lại rất tốt, không có gai, trồng vào trong chậu, ở trong phòng ấm, trong ngày đông cũng có thể sống rất lâu.

Không cần lo gió lớn đập vào, cũng không cần lo mưa lớn ập xuống.

Tiểu nha đầu dẫn nàng đến cổng nhà ấm trồng hoa lại không chịu đi vào: "Nô tỳ ở đây chờ người."

Chiết Tịch Lam nghe thấy lời này, lông mày nhảy một cái.

Cách đây không lâu, nha hoàn dẫn nàng đi gặp Yến tướng quân cũng nói như thế.

Nàng hít một hơi thật sâu, trong mắt nhiễm lên một tia bực bội, dây dưa không dứt, dây dưa không dứt, lần này lại là ai? Là Tùy Du Chuẩn? Hắn quen biết Trưởng công chúa?

Thật là xúi...

"Thế tử gia?"

Hai chữ xúi quẩy trong đầu vẫn chưa nói xong, thì đã nhìn thấy Thịnh Trường Dực, nàng kinh ngạc kêu lên: "Sao người lại tới đây?"

Nàng lại cười lên, vui vui vẻ vẻ đi qua: "Vừa nãy làm thần nữ sợ muốn chết."

Một trái tim rơi xuống đúng chỗ, bỗng nhiên yên lòng..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!